Cách đây khoảng một tuần, trong lúc coi lại một loạt post trên instagram của chính mình, nó đã đứng hình mất vài giây trước một tấm hình với dòng caption:
“Most of us are imprisoned by something. We’re living in darkness until something flips on the switch.”
À… thì ra đã lâu đến vậy.
Chớp mắt một cái mà đã hai năm kể từ lúc thứ ánh sáng ấy đưa nó đến một ngã rẽ khác. Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói đó có phải là lựa chọn đúng đắn hay không nhưng quyết định đó đã giúp nó được sống là chính mình, tận hưởng và lưu giữ mọi thứ xung quanh theo những cách riêng.
Nó vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác khi bước gần đến lằn ranh giữa hai con đường.
Nó sợ.
Thực sự rất sợ.
Một con bé đã từng rất tự tin giờ đây lết từng bước qua ngày dài vô vị. Sự trì trệ ấy là dấu hiệu của điều gì đó không ổn đang diễn ra bên trong nó. Đồng thời cũng có nghĩa là nó đã đi đến tận cùng lối mòn trong suy nghĩ tạo nên từ những thói quen bao lâu nay. Bây giờ là lúc nó cần phải thay đổi. Nó đã lựa chọn thay đổi mặc cho những thử thách phía trước luôn lăm le bòn rút sự ngang bướng trong nó.
Nó bước vào một con đường tối. Đèn không bật thì không thể bước tiếp, mà bật lên thì những gì nhìn thấy chỉ là thứ ánh sáng chói lòa với toàn gai đen nhọn hoắt. Nhưng mọi người biết không, khi đôi mắt dần quen với nguồn sáng mới, nó nhận ra rằng những chiếc gai ấy thực sự rất nhỏ. Trong khi đổi lại, đèn bật lên, cả thế giới đầy sắc màu mở ra, lung linh sáng rõ.
Nó đã sợ nhưng nó cũng đã lựa chọn ôm lấy thứ mà nó thực sự cần với tất cả những gì mà nó có – từng được gọi là một niềm tin lạc đàn.
Vì dù thế nào thì …
Cuộc đời không phải chỉ là né tránh khổ đau.
Khi hơi thở hóa thinh không – Paul Kalanithi
Dẫu cho, những bước đi tệ hại ban đầu khiến nó đâm ra nghi ngờ chính bản thân mình. Nó cảm thấy chẳng ai hiểu nổi mình. Và rằng tất cả những gì nó mong muốn ngay tại thời điểm ấy chỉ đơn giản là lơ lửng ở một tầng không gian hoàn toàn tách biệt.
Nhưng ý muốn bất cần kia chẳng thể xóa bỏ đi một sự thật rằng mọi người và nó vẫn luôn sẵn sàng ủng hộ nhau, quan tâm nhau nhiều lắm. Mà thực ra cũng phải thừa nhận rằng con người ta chẳng thể nào chia sẻ với nhau toàn bộ và chẳng ai mang trong mình trách nhiệm phải thấu hiểu nó trọn vẹn. Thường thì chỉ một giây phút đồng điệu chớp nhoáng thôi cũng đã là một sự may mắn. Điều nó cần làm là khiến bản thân tốt lên mỗi ngày, và đưa mọi thứ vào đúng vị trí bằng hành động.
Bạn không bao giờ có thể đạt được sự hoàn hảo, nhưng bạn có thể tin vào đường tiệm cận của những gì mình không ngừng hướng tới.
Nó thay đổi và mọi thứ thay đổi.
Mỗi ngày một chút…
Nó theo sát mọi chuyển động của chính mình, dần dà yêu hơn từng “nếp gấp của cuộc sống” ấy. Nhìn lại, nó đã có hai năm dù có khó khăn đấy nhưng sáng rõ và đầy ý nghĩa.
Nó gói gém lại và cất giữ từng khoảng khắc như những hạt mầm chờ lớn, chờ đến một ngày nhiều bước chân của hiện tại nối tiếp nhau lấp đầy một bức tranh kỉ niệm. Đôi khi sợ rằng bộ não của bản thân sẽ vô tình tô vẽ thêm điều gì khác lạ thì nó viết, chụp ảnh, hay tiện tay cầm giấy bút nguệch ngoạc vài đường.
Thế rồi bức tranh ấy không những đầy mà còn hơi chật.
Chắc tại nó tham lam.
Mỗi chi tiết sẽ gợi nhớ về một (vài) trải nghiệm, gắn với những con người đã đồng hành cùng nó lúc vui cũng như lúc buồn. Mặc dù khó có thể nhồi nhét toàn bộ những gì đã diễn ra lên một tấm bạt 80x80cm nhưng bức tranh cũng phần nào trọn vẹn lưu giữ “nỗi nhớ để dành” của nó đối với mọi người xung quanh.

Có lẽ nó sẽ còn vài lần chênh vênh như thế, nhưng biết đâu khi ấy nó sẽ thong dong tự tại mà đối diện, cùng một bao tải vốn liếng cuộc đời dành tặng nó. Một phần trong đó sẽ là những gì mà nó đang cảm nhận trong hiện tại: tình yêu với những gì mình đang làm và hạnh phúc khi luôn có mọi người kề bên.
Trả lời