Tạm biệt 2019, nó lại lục đục dọn nhà, chuyển nhà, bắt đầu một hành trình mới. Mỗi lần chuyển nhà lại là một lần nó đem những “tư trang” của mình ra rà soát lại xem món nào còn dùng đến, món nào không, món nào không thể thiếu, món nào chẳng còn cần thiết từ lâu. Tính ra thì cứ khoảng 2 năm nó lại đi di cư một lần. Đầu tiên là Bordeaux, rồi lên Paris, sau đó về Rennes và sắp tới thì chạy tuốt sang đất nước láng giềng. Hành lí cũng nhờ thế mà vơi dần, từ 6 vali, xuống còn 4 và giờ là 3. Đồ đạc thì ngày một ít nhưng kỉ niệm lại ngày một đầy hơn. Bởi kỉ niệm nào đâu có giống đồ đạc, dễ dàng bỏ lại phía sau. Mỗi một kỉ niệm, dù vui dù buồn đều có một ý nghĩa nhất định trên hành trình phát triển của mỗi người, không phải sao? Vậy nên điều duy nhất mà chúng ta có thể làm đó là biến những kỉ niệm ấy thành lực đẩy đưa chúng ta thanh thản tiến về phía trước, thay vì thành gánh nặng ghì ta lại.
Với nó, thì mầm cũng được gieo chính từ mảnh đất của những kỉ niệm này. Những kỉ niệm chỉ ra điều gì nó còn chưa giải phóng từ trong chính mình. Đó là khi nó nhận ra rằng bản thân có thể viết để gửi gắm những cảm xúc, suy nghĩ đến với những người thân thiết ở nơi xa xôi, và đặc biệt là gửi đến ông, người đã chăm và dạy nó học từ khi còn bé tí teo, rằng nó đã và đang cố gắng như thế nào. Viết mầm trở thành cách giúp nó có thể lùi ra xa quan sát từng đợt sóng cảm xúc, lúc dữ dội, lúc lại bình yên, vỗ về. Nghệ thuật cũng từ đó mà mang một ý nghĩa rất riêng trong nó, không chỉ là sáng tạo mà còn là chữa lành.
2 năm đồng hành cùng với mầm, bản thân nó có lẽ cũng đã thay đổi ít nhiều. Khoan nói về kĩ năng viết và những hiểu biết ngày một dày hơn, bởi đó đều là những tiến bộ tất yếu khi ta biến việc tự trau dồi trở thành thói quen. Từ một con bé cứ hoài lang thang, rong ruổi với một bao tải suy tư nặng trĩu, những dồn nén bên trong nó dần biến mất, mỗi ngày, từng chút một. Đến một ngày, nó nhận ra rằng mầm của nó không còn nhiều lắng lo, viết mầm giờ chỉ đơn thuần là lưu lại khoảnh khắc của hiện tại và chia sẻ những kiến thức, trải nghiệm về nghệ thuật mà nó góp nhặt được trên trường lớp cùng những chuyến đi.
Có lẽ đây cũng là một quá trình tự nhiên và hoàn toàn dễ hiểu. Khi nó suy nghĩ đủ về một điều gì đó thì sẽ dẫn đến sự thức tỉnh, phần việc còn lại sau đó chính là tận hưởng giây phút hiện tại. Nó thích khoảng thời gian này, đơn giản và nhẹ nhàng nhưng nó cũng sẽ không bao giờ quên những trải nghiệm quý giá mà nó đã trải qua trước đó.
Nhìn lại những bài mầm đầu tiên, nó thường mất thời gian khá lâu để sắp xếp lại dòng suy nghĩ bay nhảy lung tung trong đầu. Nó cứ ngồi, mà chẳng viết nổi một từ. Cảm xúc cũng vì thể mà bị ngắt quãng, phải sửa đi sửa lại nhiều lần. Tuy nhiên, dần dần khi mà nó viết mầm không còn là để giải tỏa mà thay vào đó là để chụp nhanh lại những khoảnh khắc cùng những ý tưởng bất chợt vút qua, kĩ năng viết của nó cũng trở nên trôi chảy, tốc độ viết cũng từ đó mà tăng lên. Suy nghĩ và cảm xúc của nó khi chuyển sang ngôn từ cũng nhờ vậy mà chính xác và thoát ý hơn. Sự tiến bộ này tạo điều kiện cho nó được thể lấn tới. Có những ngày mặc dù tội lỗi, những vì được rủ rê đi chơi nên bỏ bê deadline, cậy rằng mình giờ viết cũng nhanh phết nên không phải lo. (Thực ra cũng không phải lúc nào cũng là vì đi chơi, ngoài ra còn có những ngày bận học,bận làm thêm, và còn cả những dự án “bên lề”)

Nói vậy chứ, bỏ qua căn bệnh lười nan y khó chữa này, thì cũng nhờ nuôi mầm mà nó tự tin hơn nhiều. Vì nó đã dám thử sức với những điều từng được coi là điểm yếu không thể chối cãi, ví dụ như hồi cấp 3 nó viết văn dở tệ và cũng chẳng giỏi ăn nói thế mà giờ nó lại viết mầm, lại còn dùng chính điểm yếu này làm công cụ để tự trau dồi về nghệ thuật. Thay vì để bản thân trôi nổi trong một biển kiến thức mênh mông, rộng lớn, nó tự tổng hợp lại và tìm cách hiểu phù hợp với chính mình. Với mầm, nó không chỉ cần phải tiếp thu kiến thức mà còn phải học cách diễn đạt chúng, sau đó đọc đi đọc lại xem bản thân mình đã hiểu đúng chưa, nếu một người không thuộc lĩnh vực nghệ thuật đọc qua thì liệu có hiểu không. Cứ như thế, với mỗi bài mầm được viết ra đều phải trải qua toàn bộ quá trình đó. Nhờ vậy, cảm giác mông lung khi mới bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật dần biến mất. Cái cảm giác khi biết mình muốn gì, nhưng lại không tự tin rằng mình đủ hiểu về nó đã không còn có thể quấy nhiễu nó được nữa.
Mà có lẽ ai cũng vậy, khi bắt đầu bước vào một lĩnh vực nào đấy đều sẽ loay hoay không tìm ra hướng đi. Nhưng nó cho rằng chính sự loay hoay đấy có thể đưa nó và mọi người đến gần nhau hơn. Thuật lại quá trình trưởng thành của chính nó trên con đường nghệ thuật cũng là một cách để chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ mỗi ngày, đồng hành cùng nhau từ dễ đến khó.
Sự kết nối này cũng chính là điều đặc biệt nhất, món quà vô giá mà mầm đã đem lại cho nó, khiến nó vui rất nhiều. Vì nó tin rằng khi nó tìm được bản thân mình thì nó cũng tìm được những gì xứng đáng và thuộc về chính mình, trong đó có tình bạn. Khi một cánh cửa không vừa vặn đóng lại thì sẽ có những cánh cửa mới mở ra. Đằng sau đó là những người bạn đến để đồng hành cùng nó. Trong số đó, có người mang đến cho nó cơ hội để thử sức mình, có cả những con người đầy thú vị thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau cho nó nguồn cảm hứng trong sáng tác. Để rồi, sau những tình cờ ấy, nó có thể đem hết tất thẩy niềm hạnh phúc chia sẻ với mọi người. Vì nó mong rằng mọi người có thể tìm thấy chính mình ở đâu đó trong những câu chuyện về nghệ thuật nhưng không quá khó hiểu và có phần gần gũi, thân thuộc.
Với niềm tin rằng:
Giữa nghệ thuật và cuộc sống luôn có một sợi dây liên kết vô hình. Nghệ thuật lấy cảm hứng từ cuộc sống. Còn cuộc sống lại được truyền cảm hứng bởi nghệ thuật. Giữa hai yếu tố này luôn có sự tương tác qua lại lẫn nhau. Chỉ cần chúng ta chịu khó quan sát và tư duy thì chúng ta sẽ có thể nhận ra nhiều điều về cuộc sống từ nghệ thuật và ngược lại.
Năm 2019, với nó và mầm chính là thời gian chuẩn bị hành trang cần thiết, để bước sang năm 2020, nó có thể khẳng định lại một lần nữa niềm tin về mối liên kết này không phải trên thế giới ảo, mà bằng một dự án mà nó cùng những người bạn đã ấp ủ mấy tháng nay, ngay giữa lòng Hà Nội, một nơi rất gần với những người yêu nghệ thuật tại Việt Nam. Thay vì chỉ có thể chia sẻ với mọi người những bức hình chụp tác phẩm, lần này nó sẽ có cơ hội được đưa mọi người bước vào một không gian nghệ thuật chân thực, để có thể tương tác trực tiếp với những đứa con tinh thần của chúng nó. Có lẽ nó sẽ chỉ bật mí đến đây thôi, thông tin cụ thể nó sẽ chia sẻ với mọi người sau một hai hôm nữa.
Nhân đây nó cũng chúc mọi người có một năm mới vui vẻ, và luôn cố gắng hết mình vì những điều mình mong ước, cho một năm 2020 thật may mắn như chính con số trùng lặp thú vị này!
Còn một điều nho nhỏ cuối cùng nó mong mọi người có thể dành chút thời gian để gửi cho nó những lời nhắn về trải nghiệm của mọi người khi đọc mầm, về những điều khiến mọi người thích thú và cả những điều mà mọi người chưa thực sự hài lòng để mầm có thể ngày một hoàn thiện hơn, bằng cách trả lời những câu hỏi trong đường link dưới đây.
https://goo.gl/forms/SBt4mwI7G0g4gewk2
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì 2 năm qua đã luôn ủng hộ và cùng nó chứng kiến sự trưởng thành từng ngày của mầm!
